HÃY CHO EM ĐƯỢC VUI CHƠI VÀ HẠNH PHÚC
Giải nhì cuộc thi: “Hãy cứ nói đi”
chiến dịch Thu hẹp khoảng cách của tổ chức OXFAM
KHƯƠNG
NGUYỄN
Các bạn thân mến tình cờ tôi biết đến cuộc
thi ý nghĩa này trong chương trình giới thiệu về Lễ hội âm nhạc thu hẹp khoảng
cách Bridge Fest 2018 vâng có lẽ đây sẽ là bài thi gần cuối hoặc có thể cuối
cùng song tôi vẫn muốn gửi nhưng thông điệp này đến với tất cả các bạn cũng như
mọi người .
Có lẽ ai sinh ra trong cuộc đời này cũng đều
mong muốn mình được thông minh và xinh đẹp như tất cả mọi người. Nhưng cuộc đời
vốn dĩ nó không nhiều màu hồng như mọi người thường nghĩ. Bạn nghĩ sao nếu bạn
có một đứa con khuyết tật, điều đầu tiên tôi phải khẳng định bạn sẽ rất buồn và
cũng rất muốn sau này tương lai của chính đứa con của mình sẽ tốt hơn.
Bản thân tôi cũng là một người khuyết tật,
tôi đã gặp cũng nhiều gia đình có những cháu bé khuyết tật. Trước tiên phải khẳng
định cháu bé không có lỗi lầm gì khi sinh ra trong cuộc đời này, các phụ huynh
cũng hoàn toàn không có lỗi. Điều chúng ta phải khẳng định đây là những điều
bình thường trong cuộc sống có những người khỏe mạnh sẽ có những người khuyếm
khuyết đây là sự đa dạng trong xã hội loài người chúng ta.
Tôi là người khuyết tật và gia đình tôi
cũng sinh ra một cháu trai khuyết tật đó là một nỗi buồn không chỉ với tôi mà
còn cả với cháu nữa. Tôi còn nhớ khoảng 4 năm trở về trước vợ tôi mang bầu và
đã mang bầu một cháu trai. Tôi và vợ đã siêu âm đều đặn định kỳ hàng tháng tuy
nhiên đến tháng thứ 7 gia đình tôi nhận được một hung tin là cháu bị não úng thủy
đó là một tin trời giáng xuống gia đình tôi. Hôm đó là thứ 7 vợ chồng tôi lại
lóc cóc đèo xe đạp xuống bệnh viện huyện xin chuyển tuyến. Bác sỹ nhìn gia cảnh
mặc dù tôi cũng bồi dưỡng bác sỹ vì hôm đó là ngày nghỉ, song bác sỹ bảo vợ chồng
cháu làm gì có tiền, cháu cất đi mà bồi dưỡng cho vợ. Vợ chồng tôi vẫn quyết định
sinh cháu ra và nghĩ nếu ông trời cho cháu làm người gia đình tôi sẽ nuôi còn
không sẽ cứ theo số phận của cháu. Gia đình tôi đã đi Hội chẩn bác sỹ tại Bệnh
viện Phụ sản Trung Ương, Bệnh viện Phụ sản Hà Nội, các bác sỹ đã khẳng đinh cứ
đẻ cháu ra và sẽ phẫu thuật cho cháu tại Bệnh viện Nhi Trung Ương. Ngày mổ cho
cháu tại Bệnh viện Phụ sản Hà Nội gia đình tôi và bác sỹ đã chuẩn bị tinh thần
nếu đẻ cháu ra truòng hợp cháu có ra đi thì phải chấp nhận. Tôi nhớ đó đó là
ngày 17/10/2013 hôm đó trời mưa bác sỹ Sơn đã phải phẫu thuật cho cháu vì cháu
ngôi mông không thể xoay được. khi sinh ra cháu bị suy hô hấp các bác sỹ đã
chuyển cháu sang phòng Hồi sức cấp cứu. Tôi nhìn cháu mà thương quá bản thân
mình là người khuyết tật đã khổ nay cháu cũng khuyết tật thì sau này sẽ ra sao?
Câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi đã phải nằm ở ngoài hành lang buổi tối
và nghĩ để cho cháu bớt tủi thân vì cháu khóc rất nhiều.
Theo lịch hẹn bác sỹ đến đúng 1 tháng sau
khi sinh cháu tôi và vợ mang cháu lên Bệnh viện Nhi Trung Ương để phẫu thuật đặt
ống dẫn lưu từ ổ não xuống bụng của cháu. Chúng tôi thiết nghĩ hãy làm hết sức
tin tưởng theo bác sỹ, theo khoa học. Thật may mắn ca mổ của cháu cũng đã thành
công và đến bây giờ gia đình tôi vẫn thường xuyên thăm khám cho cháu. Gia đình
tôi là một gia đình nông nghiệp kinh tế rất khó khăn song toi nghĩ mình cần làm
những điều tốt đẹp nhất cho chính những đứa con của mình.
Hiện tại cháu phát triển rất tốt so với
các bạn cùng độ tuổi, cháu có thể viết và đọc tất cả các số từ 1 đến 100, bảng
chữ cái, các màu sắc bằng tiếng Việt và tiếng Anh. Cháu có trí nhớ rất tốt. Gia
đình tôi luôn thầm cảm ơn nhờ có khoa học kĩ thuật hiện đại nên đã giảm đi mức
độ khuyết tật của cháu rất nhiều. nếu chúng ta không tin tưởng khoa học thì mức
độ di chứng sẽ rất năng nề không chỉ riêng với căn bệnh này mà còn với rất nhiều
căn bệnh khác.
Bản
thân tôi cũng đã gặp nhiều gia đình họ có con bị Đao, dị tật thần kinh, câm điếc,
bại não, các cháu chỉ biết có quanh quẩn trong nhà rất hạn chế được tiếp xúc với
thế giới bên ngoài. Nhìn các cháu mà tôi ứa nước mắt thương các cháu quá và tự
hỏi cuộc đời các cháu sẽ đi đến đâu khi suốt ngày chỉ có ở nhà, các cháu không
có điều kiện phát triển.
Xã
hội cũng đã quan tâm rất nhiều tới người khuyết tật đã có những chính sách hỗ
trợ từ phục hồi chức năng , đến trợ cấp xã hội Tôi hỏi tại sao không cho cháu
đi học, gia đình thì bảo cháu nó không học được, gia đình thì bao nhà trường
không nhận nên phải cho cháu ở nhà. Mọi người có biết các cháu rất cần những
chiếc kẹo, những chiếc bánh, những món quà…nhưng có lẽ cái các cháu, các em cần
là sự vui chơi cùng bè bạn, sự học hỏi tri thức từng ngày cùng bè bạn, sự ân cần
chỉ dạy của thầy cô và nhà trường cũng như phụ huynh các em. Tôi xin được kết
thúc câu chuyện của mình bằng câu hát: “ trẻ em hôm nay thế giới ngày mai. Đó
là vần thơ chính là câu hát. Bạn có nghe trẻ em khóc trẻ em cười Bạn có
nghe trẻ em khóc trẻ em cười. Trẻ em hôm
nay thế giới ngày mai”. Xin gửi tới tất cả mọi người đọc câu chuyện cũng như
thông điệp về những trẻ em khuyết tật ./.