Thứ Hai, 23 tháng 7, 2018



CHUYỆN CỔ TÍCH TÌNH YÊU

Khương Nguyễn

Mưa xuân ướt mái tóc em
Để tim anh lại chăng đèn trong mơ
Mắt em là một nàng thơ
Anh tìm trong đó có bờ môi xinh
Vốn khờ anh lại lặng thinh
Thầm yêu, trộm nhớ nhốt tình vào tim
Em biết, anh vẫn lặng im
Vì anh vốn đã thầm tìm tên em
Mưa xuân không thể giữ em!
Sang ngang bỏ mặc con thuyền bến sông
Em lên xe cưới theo chồng
Bỏ anh ở lại bến không bóng người
Anh về tìm lại nụ cười
Lúc còn đi học khi thời trẻ trâu.
Em là công chúa Mị Châu
Anh chàng Trọng Thủy nối cầu yêu thương
Tình yêu cứ vậy thêm hương
Dần theo tiếng thở của đường thời gian
Em thành công chúa giữa làng
Khi tròn mười tám bao chàng vây quanh
Em không còn nhớ đến anh
Đến chàng Trọng Thủy vẫn dành tình yêu.
Nhưng anh đã hiểu một điều
Mối tình im lặng là điều viển vông.
Em lỡ cất bước theo chồng
Để anh đau nhói khi không nói gì?










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét